Được tạo bởi Blogger.
RSS

Yoni của tôi

***
Mát giời. Con bạn hứng. "Này ! Làm tí.". " ??... ". "Yoni ". " Là sao ". " Giời ạ ! Chưa nghe bao giờ à? Quê lắm. Matxa cái ấy ấy ". "Ối giời". "Có chỗ này hay lắm. Từ sáng tới giờ hết trò rồi. Thư giãn tí cho đỡ tẻ. Nhé ?!". "Nói thật, ngại !". " Gạt. Cứ một lần cho biết. Gớm. Sợ mẹ cháu lại nghiện...". Ừ thì...

" Trò này Diên nhà tao vẫn gọi về cho chơi. Nhưng có mặt lão mất hứng lắm. Mày bảo nó vuốt ve chọc ngoáy các kiểu làm mình phát điên lên mà chỉ được chơi mỗi chiều. Lão chồng thì cứ say sưa xem rồi chụp ảnh quay phim liên tục. Còn pót lên mấy trang mạng kín của các lão ấy, ra điều ta đây tâm sinh lý, đàn ông đi chơi được sao không để đám đàn bà hưởng thụ tí kỹ thuật cao sinh vật lạ...
Kể cũng sướng. Nhưng cũng vướng. Nhìn thằng cu của đối tác cứ chọc ngang xiên thẳng vào mình mà không dám quay ra sờ nắn ngắm vuốt, khổ thân con lưỡi lắm phen ngoắng loạn cả lên rồi lại thụt vào, hậm hực... Nghĩ cũng buồn cười. Diên thoáng thế nhưng tụi ấy làm tao sướng thì được, tao đáp lại tụi ấy là chết với lão ngay. Nên thỉnh thoảng tao vẫn trốn lão đi một mình. Kệ. Cho đã cơn... "
"Lạ ? Thế vợ chồng mày... "
"Ôi dào ! Mày thắc mắc làm chi. Bây giờ nhiều đôi như vợ chồng tao. Cơ chế thoáng. Mà mày cũng đổi mới tư duy đi. Cân bằng âm dương là quan trọng . No dồn đói góp hại sức khoẻ ... "

***
Trình phục vụ ở cái biệt thự dành cho đàn bà này khá đẳng cấp. Từ không gian kín đáo sạch sẽ ấm cúng tiện nghi gây cảm giác an toàn dễ chịu tới mùi hương rất bay rất nhẹ... Sau khi đã xông hơi và tắm nước lá thơm, tôi thả người nằm dài đắm chìm trong tiếng nhạc. Có vẻ như tôi sẽ ngủ nếu không có tiếng gõ cửa thật khẽ và người được chọn bước vào. Cô bạn sành sỏi nghề chơi đã lựa một anh chàng sáu múi và sau khi quan sát cách tôi nhìn đã chấm chàng trai này cho tôi. Thực ra bây giờ tôi thấy thật thèm một ánh nhìn đam mê đầy âu yếm, những lời thủ thỉ, vòng tay ôm xiết, đôi môi ấm nóng mềm mại liếm láp dịu dàng... Sẽ sung sướng hơn nhiều cái cảnh hết úp sấp lại nằm ngửa tênh hênh cho một kẻ lạ mặt bóp xoa nhào nặn... Nhưng thôi, đã đến nước này, đành từ tốn êm đềm mà hưởng thụ... rồi tới đâu tính đó !

***
Người đời cứ hay xót xa la ó về số kiếp hẩm hiu hay lộng lẫy của  mấy cái trinh phụ nữ. Lậy hồn ! Thế cái trinh đàn ông thì sao ? Liệu có bao thằng con trai được phá trinh của mình với người mình yêu ? Một sự thật là phần đông nó đã bị chiếm đoạt, bị tước đi vào tay mấy ả điếm già. Thật thế !  Thế mới đau ! Đau mà không thể nói ! Nói chỉ tổ ngượng người ! ... Tôi chẳng hạn. 15 tuổi , được các anh ở cùng khu nhà giải ngố, tôi quyết định phá cái trinh của mình trong tay một chị nghệ sĩ ở cùng khu văn công. Một người đàn bà đẹp mặn mà vừa sang vừa đĩ. "Chú em nên bắt đầu cuộc đời thằng đàn ông với chị ấy. Sẽ biết thế nào là tình dục đích thực. Và sẽ khiến bọn con gái về sau phải quay cuồng quanh chú ...". Nghe thật hấp dẫn. Vậy phải thế nào ? "Chú em có bao nhiêu rồi ?". Tôi về nhà gom đủ các loại tiền ăn sáng tiền mừng tuổi này nọ xoè đưa các anh. Các thằng anh cười phá lên. "Đi làm thêm đi. Đẩy xe gạch xe bò xe gì cũng được. Tháng nữa gặp lại nếu thiếu các anh bù ". Thế là thằng bé khấp khởi. Cả một tháng ngoài giờ học trốn bố mẹ đi làm cửu vạn quần quật như bò... Thế rồi, đúng vào cái lịch hẹn các thằng anh bố trí, chị ấy phải đi công tác gấp, theo đoàn vào tận đẩu tận đâu tới liền hai, ba tháng. Thế là thôi. Ước mơ bỏ đó. Tôi ôm mối tiếc được đúng một tuần thì các thằng anh bố trí cho cu em giải toả trong một nhà nghỉ rẻ tiền với một chị sồn sồn béo ơi là béo. Thế là xong một đời giai. Từ đó tôi hoạt động đều đặn. Duy trong lòng vẫn tiếc mãi cái vụ đầu tiên không thành. "Thôi kể thế cũng hay chú em ạ! Chú mà chơi chị ấy về sau bọn con gái vào tay chú đứa nào cũng thành nhạt hoét. Rồi đâm khó ... "...
Bây giờ thành thói, tôi vừa yêu các em vừa thấy như không đủ, vẫn tìm kiếm điều gì mình chưa thấy. Rồi tôi làm báo. Đi lại nhiều. Chơi bời cũng dễ. Làm mảng xã hội lại càng dễ, tôi rủ rỉ với tổng biên tập, mấy vụ phóng sự điều tra các ổ mại dâm anh cứ để em. Tụi khác không biết thế nào nhưng lên mặt báo độc có chuyện trò và trò chuyện, thâu đêm suốt sáng, hễ tới lúc cởi là biến. Em không, em chơi tới bến, chơi xong chuyện nó mới thật, phóng sự kiểu gì cũng kéo dài ra được ối chữ ối chuyện ối tình. Anh cứ tin ở em !
" Ờ vậy mấy trung tâm mat xa y ô ni y ô nì gì gì ấy dạo này công khai quá. Chú cua một vòng làm cái xem sao...". "Vâng. Anh yên tâm. Em mả cái món mát xa này lắm ... "

***
Người được chọn đi lại gần. Tới phía trên đầu tôi anh dừng lại. "Chào chị !". "Vâng." Tôi vẫn nhắm mắt dù đang hình dung ra gương mặt phong trần với ánh mắt phiêu diêu thật khác lạ. Anh nhẹ nhàng nhấc đầu tôi đặt trên gối. Một tay nhẹ nhàng xoa trán "Chị hãy thả lỏng. Thả lỏng tất cả. Tôi sẽ chăm sóc chị ". Hai tay anh lùa vào mái tóc dài mềm mại, ngón tay cào thật nhẹ thật chậm vào da đầu và trơn theo mái tóc. Vuốt gọn mái tóc để trên gối anh bắt đầu lướt những ngón tay mềm mại trên vai và cổ "Vai và cổ chị đẹp. Rất quí phái ! " . Giọng ấm áp. " Tôi ...". " Không. Hãy im lặng ... thư giãn và tận hưởng...". Những ngón tay nhậy cảm lướt trên từng khoảng từng khoảng da thịt... tiếng thầm thì  " Chị hãy tưởng tượng tôi là người tình của chị ! Một người tình dịu dàng đang cơn say đắm người đàn bà đẹp của mình... "
Những ngón tay ấm nóng và mềm mại bắt đầu đi xuống. Lưng, bụng, cánh tay, bàn tay, tất cả ... , tới từng ngón chân cũng được nâng niu và âu yếm. Từng đường lướt của khuỷu tay của bàn tay trượt dài trên cơ thể đầy đam mê và êm ả.. - Người đàn ông khéo léo - ...  Người tình ! Chưa có người tình nào của mình ve vuốt tới từng đốt ngón chân của mình như vậy ...anh ta có đọc được suy nghĩ  của mình không nhỉ ! Chắc có...anh ta cực thông minh ! Dường như nơi nào trên cơ thể mình muốn tay anh ta đặt tới là ngay lập tức nó đã ở đó chu đáo và tận tuỵ. Toàn cơ thể được yêu chiều nhẹ bỗng. Tôi ngoan ngoãn như con mèo con mặc đôi tay mạnh mẽ của anh ta đặt nằm nghiêng hay nằm ngửa. Với người đàn ông này tôi không thấy ngượng...  Rồi thật rõ rệt, cả cơ thể tôi tràn ngập cảm giác thèm muốn... tất cả những nơi chốn trên người tôi tay anh đều đã tới, trừ nó, yoni đầy cảm xúc của tôi. Anh chợt rời tôi.

Tôi chợt nghĩ tới chồng. Anh say sưa sex nhưng chẳng bao giờ quan tâm vợ đã tới bến ? Phi hùng hục, xương kêu lục cục, thế với anh đã là hoàn hảo. Tôi cũng chả thiết. Thỉnh thoảng một mối tình đến một mối tình đi, đủ để tôi cảm thấy có lỗi mà biết ăn ở với chồng sao cho gọn nhẹ. Cái chữ đa đoan sao mà nghiệt ... Bỗng dưng nước mắt ứa ra ...

Một luồng hơi ấm bất ngờ choán ngợp yoni của tôi. Người đàn ông đã quay lại tự khi nào. Anh khẽ cúi xuống chăm chú và thành kính với một dáng điệu đẹp như trong lễ tế thần. Như biết tôi đang nhìn, anh xoay người lại và ngơ ngác nhìn... Rất bản năng, anh khẽ cười, một nụ cười thật đẹp và đầy sự từng trải, một tay anh nắm lấy bàn tay tôi đang run rẩy còn tay kia nhẹ nhàng xoa nhẹ trên mắt tôi xoá hết đi những giọt nước nóng hổi... ,rồi một ngón tay anh đặt lên đôi môi đang đỏ lên, bỏng rẫy vì thèm khát. "Chị đẹp lắm ! Đẹp nồng nàn và quyến rũ !" ".... " ngón tay miết nhẹ thật nhẹ trên hai làn môi tôi, đợi tới khi hai làn môi không chịu nổi tách ra, anh lách nhẹ ngón tay dịu dàng vào đó, bắt đầu hưởng những cú liếm chết người kinh điển...
.." Đã vào đây. Chậc lưỡi, dấn thân để đi đến tận cùng của những cuộc giao hoan, hoang lạc... Thì phải sinh động, phải trần trụi, phải nghiến răng nhắm mắt chau mày... Phải đĩ thoã và buông thả, phải rên xiết ... " - cô bạn sành đời đã lên dây cót cho tôi trước khi mỗi đứa một phòng như vậy.

 Người tôi cong lên, lưỡi liếm ngón tay anh cuồng nhiệt. Người đàn ông cúi xuống, cúi xuống, nhìn thật sâu vào đôi mất tôi, đôi môi đẹp đẽ dầy dặn của anh dần phủ kín môi tôi, nhấm nháp, nhẩn nha, từng chút một ...

Và cùng khi đó, trên yoni của tôi là ba ngón tay. Chỉ ba ngón. Những ngón tay tài hoa lướt đều lướt đều, thật chậm thật chậm. Hai ngón tay hai bên lên xuống để một ngón giữa lần tìm ấn nhẹ. Rồi cả ba ngón tay cùng chụm lại xoay xung quanh nhẹ nhàng nhẹ nhàng ... Lênh loang nhếnh nhoáng ... Người tôi như bốc cháy. Lại một tiếng thì thầm rít khẽ bên tai " Em hãy là con đĩ... Hãy nghĩ em đang là con đĩ... quằn quại rên xiết trong tay gã tình nhân. Hãy hét lên... Hãy làm những gì em thèm làm nhất và nếu muốn hãy ngấu nghiến anh đi hãy nuốt lấy anh đi... "
.......

***
Đã không có bài báo nào sau chuyến đi thực tế. Chỉ còn hình ảnh người đàn bà tận hiến nguồn cảm xúc hoang dại đầy lãng mạn. 3 tiếng đồng hồ, tôi cháy hết mình, dữ dội dốc buột tất cả. Không còn thời gian cho những câu hỏi chị làm gì ở đâu vì sao lại thế... Nhìn người đàn bà nằm yên lặng buồn thảm trên chiếc giường bàn, trán hơi nhăn lại và người đầy căng thẳng khi có người tới gần, tôi hiểu đây là lần đầu chị tới nơi này. Bỗng thèm được mang lại cảm giác sung mãn và hạnh phúc vô bờ cho người đàn bà đáng yêu, duyên dáng đã nhìn tôi không chớp mắt trong phòng chọn lựa. Giữa đám đông các chàng trai trẻ ngồn ngộn cơ bắp và tràn đầy vẻ thanh xuân, ánh mắt ấy khiến tôi xúc động. Dù tự hiểu cái vẻ lãng tử bồng bềnh và gương mặt thông minh, sáng láng của mình luôn có sức hút. Khởi đầu cuộc chơi, tôi chủ động hoàn toàn. Chị thụ động, mềm mại và yếu đuối. Nhưng khi tôi đã dẫn dắt chị vào cuộc bằng tất cả cảm xúc và một chút kỹ thuật, người đàn bà ấy cùng với sức quyến rũ chết người đầy bản năng đã trỗi dậy quất tôi tơi bời bằng những con sóng dồn dập. Sóng sau dồn sóng trước....

Mang những con sóng trở về, tôi dường như đã khác !

Tuyết Lan


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nhìn MacDonald's, KFC, tủi phận bánh mỳ Việt

Từng có một thời, không ít người Việt mơ mộng sẽ trở thành thế lực để cạnh tranh với những ông lớn như McDonald’s hay KFC nhưng đến thời điểm hiện tại, có thể khẳng định đó là những mong muốn hoang đường.

McDonald’s, người đến sau của thị trường thức ăn nhanh Việt Nam, dù phải cạnh tranh khốc liệt, nhưng có một cái lợi lớn là thói quen dùng hamburger, khoai tây chiên đã được định hình trong người Việt, đặc biệt là giới trẻ thành phố.

Các thương hiệu nước ngoài như KFC, Lotteria, Burger King, Subway, Jollibee, Pizza Hut, Domino’s Pizza… đang khai thác tốt điều này.

Theo thống kê của Bộ Công Thương, tổng doanh số của ngành thức ăn nhanh ở Việt Nam năm 2011 ước tính đạt 870 tỉ đồng, tăng 30% so với năm 2010. Với mức tăng trưởng khoảng 30% mỗi năm, thị trường thức ăn nhanh đang trở thành ngành có tốc độ tăng trưởng cao và ổn định trong các ngành hàng tiêu dùng thực phẩm hiện nay.



Markus Taussig - Giảng viên đại học quốc gia Singapore cho biết trên Bloomberg: "McDonald’s sẽ là sự lựa chọn của nhiều phụ huynh. Họ không đến vì đồ ăn, mà vì cảm thấy vui vẻ khi nhìn con cái ăn burger. Điều đó khiến họ thấy mình được hòa nhập với cuộc sống hiện đại và tích cực".

Rõ ràng, phân khúc thị trường đồ ăn nhanh đang bị các doanh nghiệp nước ngoài thống trị.

Từng có một thời, không ít người Việt mơ mộng sẽ trở thành thế lực để cạnh tranh với những ông lớn như McDonald’s hay KFC nhưng đến thời điểm hiện tại, có thể khẳng định đó là những mong muốn hoang đường.

Nhiều món ăn của Việt Nam có thể trở thành một dạng thức ăn nhanh rất hấp dẫn như bánh mì nhưng đến giờ, vẫn chỉ là những món ăn mang tầm cỡ quốc gia chứ chưa thể trở thành biểu tượng toàn cầu.

Với khẩu vị của đại đa số người Việt, có thể những chiếc hamburger không quá hấp dẫn họ, nhưng những cửa hàng đồ ăn nhanh lại là điểm hẹn, giải trí, thư giãn hợp lý vào dịp lễ, tết, cuối tuần
So với các món ăn như gà rán, khoai tây chiên, đồ ăn Việt Nam chắc không thua kém nhưng một cách làm chuyên nghiệp và có tổ chức như KFC hay McDonald’s đang làm là điều mà người Việt chưa thể có được.

Phở 24, cái tên vốn được coi là khả dĩ nhất trong việc “đem chuông đi đánh xứ người” thì đã được bán để lấy 20 triệu USD. Người đứng ra mua lại chuỗi nhà hàng Phở 24 chính là Highland Coffee nhưng ngay sau đó đã bán lại 50% cổ phần cho Jollibee của Philippines. Với khẩu vị của đại đa số người Việt, có thể những chiếc hamburger không quá hấp dẫn họ, nhưng những cửa hàng đồ ăn nhanh lại là điểm hẹn, giải trí, thư giãn hợp lý vào dịp lễ, tết, cuối tuần.

Tham vọng phát triển chuỗi thức ăn nhanh kiểu Việt mang thương hiệu K-Do của Công ty bánh kẹo Kinh Đô cũng không như kỳ vọng. Cơm kẹp của Vietmac, dù nỗ lực tạo nên sự khác biệt là đưa món ăn hằng ngày của người Việt trở thành món ăn nhanh, nhưng hoạt động mở rộng chuỗi hết sức dè dặt. Những cửa hàng cơm kẹp Vietmac cũng khá vắng khách hàng, khác xa cảnh tượng ở các cửa hàng đồ ăn nhanh nước ngoài.

Trình độ để quản lý được cả một chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh là điều mà doanh nghiệp Việt Nam còn thiếu. Mỗi hàng ăn lẻ thì có thể ngon, nhưng nếu phát triển nó thành cả một chuỗi nhà hàng thì chất lượng lại ngay lập tức giảm sút. Một vài đầu bếp có thể làm ra ổ bánh mì thịt ngon nhất thế giới. Nhưng để trở thành một chuỗi cửa hàng ăn nhanh thì một vài người đó là không đủ.

Trong khi đó, Burger King hiện có 29 cửa hàng tại Việt Nam, kể từ sau khi mở cửa năm 2011. KFC thì đã có mặt tại đây từ năm 1997. Bryson Thornton - người phát ngôn của Burger King tại Việt Nam nhận xét: "Thị trường này là chìa khóa cho các mục tiêu tăng trưởng toàn cầu của chúng tôi".

McDonald’s hiện có 400 cửa hàng tại Philippines, 260 tại Malaysia, 195 tại Thái Lan và 150 ở Indonesia, Linda Ming - Giám đốc truyền thông của McDonald’s cho biết. Việt Nam là quốc gia Đông Nam Á đầu tiên hãng mở cửa hàng kể từ năm 1992.

"Chúng tôi sẽ có thể đạt tới quy mô các thị trường tương đương trong tương lai không quá xa. McDonald’s Việt Nam sẽ có hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn nhân viên", ông Nguyễn Bảo Hoàng cho biết.

Và Ralf Matthaes - Giám đốc Điều hành khu vực Mekong của TNS Vietnam cho rằng mục tiêu mở 100 cửa hàng McDonald’s trong 10 năm tại đây là "rất khả thi". "Thu nhập của người dân Việt Nam đang tăng ổn định. McDonald’s sẽ nhắm đến tầng lớp có thu nhập trung bình, khoảng 500-1.000 USD mỗi tháng, tại đây. Trẻ em sẽ là đối tượng khách hàng số một nhờ các chương trình tổ chức sinh nhật", ông nói.

Điều đáng ngại là thức ăn nhanh có sức hấp dẫn, dễ trở thành “phong trào sành điệu” đối với trẻ em hay thanh thiếu niên. Nếu như thiếu kiểm soát, thức ăn nhanh có thể góp phần hình thành thói quen ăn uống không tốt cho giới trẻ. Mặc dù vậy, nhiều người vẫn tỏ ra lạc quan đồ ăn nhanh chỉ là đồ ăn chơi, không thể ăn thường xuyên được.

Trong khi ở Việt Nam, có thể tạm gọi xôi, những loại bánh mì kẹp trứng, kẹp thịt, cá hộp, chà bông, kèm với dưa leo, cà chua… là một dạng thức ăn nhanh nhưng lại là các loại thức ăn lành mạnh đối với sức khỏe. Thế thì, nếu vì lý do nhanh và tiện lợi thì hãy chọn các loại thức ăn nhanh kiểu Việt hơn là các loại thức ăn nhanh kiểu Mỹ nói trên.

Phải nhấn mạnh rằng thức ăn nhanh chứa rất nhiều chất đạm, chất béo no, nhiều muối, nhưng lại thiếu chất xơ, vitamin. Ngoài ra, thức ăn nhanh còn thường kèm theo các loại nước uống có ga, khoai tây chiên chứa rất nhiều năng lượng. Bởi vậy, nếu bạn thường xuyên ăn thức ăn nhanh sẽ làm tăng nguy cơ bị thừa cân, béo phì.

Tiến sĩ, bác sĩ Trần Thị Minh Hạnh, Phó giám đốc Trung tâm Dinh dưỡng TP.HCM nói với Thanhnien Online.



  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hội Lim là cái Hội gì ??


  • Trần Tuyết Lan
  • ...........................................
  • Thay đồ, chụp hình tạo dáng ngay mặt tiền sân khấu khi các liền anh liền chị đang biểu diễn; trò chơi có thưởng, ăn tiền vô tình gây không khí rộn ràng nhất lễ hội; thi nhau chụp ảnh cùng "dị nhân", tiếng Gangnam Style át cả tiếng quan họ; cảnh trên bến dưới thuyền nhức mắt với những chiếc nón ba tầm được ngửa lên hứng tiền lẻ... Hội Lim xưa ấy nay hội gì ??
    Đó là những hình ảnh cực kỳ phản cảm tại hội Lim năm nay. Ban tổ chức bố trí các gian hàng ăn uống, bán hàng và giải trí trên các lối vào lễ hội. Việc đó cũng là lẽ thường. Tuy nhiên chiếm phần lớn là các gian hàng bắn súng và ném phi tiêu lấy thưởng.
    Dù các trò chơi ăn tiền đều bị cấm nhưng cũng không ngăn chặn được các bàn cờ thế mọc trên lối vào để người chơi tham gia đặt cược ăn tiền. Không khí ở những nơi đó cực kỳ sôi nổi. Trong khi đó trên sân khấu các nghệ nhân đang bị át cả tiếng lẫn hình vì các du khách thi nhau mượn cảnh sân khấu làm nền tạo dáng. Ánh sáng máy ảnh quét lia lịa. Tuy nhiên nhân vật chính của các tấm ảnh lại là các du khách đã thuê quần áo quan họ để thể hiện. Xem ra sự nhố nhăng chẳng còn đâu hơn thế ?! Có được sự lộn xộn này là nhờ các tay máy dạo và ngay bên cạnh sân khấu là lán trại dịch vụ cho thuê đồ hóa trang để biến tất cả những ai muốn đều có thể trở thành liền anh, liền chị.
    Ngay cả nơi phục vụ cho nhu cầu tối thiểu của du khách cũng tỏ rõ sự cẩu thả. Không có nhà vệ sinh công cộng, ban tổ chức dựng "lều" vệ sinh. Cảm giác không còn thô sơ hơn được nữa.
    Hội chính vào sáng ngày 12.2, tức ngày 13 tháng Giêng, lễ hội Lim 2014 (tại thị trấn Lim, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh) chính thức khai hội. Tuy nhiên ngay từ chiều ngày 11.2, hàng nghìn du khách đã cùng kéo nhau về thị trấn Lim để xem hát quan họ. Cảnh ấn tượng ngay là màn hát trên thuyền của các liền anh liền chị. Yêu nhau quá, yêu quan họ quá, các du khách cứ thi nhau đặt tiền vào nón, vào khay trầu của các liền anh liền chị trong cảnh trên bến dưới thuyền. Gửi tiền vào thì sẽ được nghe bài mình thích, được nhận miếng trầu "lộc"... Bằng không, thuyền còn xa lắm !
    Dạo mấy vòng là khay trầu đã bộn, người đàn ông ngồi cùng thuyền với các liền anh, liền chị sẽ từ từ cuộn những tờ tiền lại rồi nhét vào chiếc thùng gỗ bên cạnh. Còn gì tiện hơn ?
    Ngay ngày khai hội, các lán hát Quan họ trên đồi Lim đều chật kín người xem các điệu hát đối đáp, giao duyên, hát theo yêu cầu, giao lưu khán giả của các liền anh, liền chị… Để tái hiện không gian hội Lim xưa, ban tổ chức đã dành một không gian khá lớn tổ chức các trò chơi dân gian truyền thống như: đu tiên, vật, bịt mắt bắt dê, đập niêu, chọi gà, nhảy bao bố, thi cờ người, chơi tổ tôm…Thế nhưng... Cảnh như xưa chẳng thấy ! Chỉ thấy nhố nhố nhăng nhăng trộn vào đó rõ nhiều trò rởm rít...
    Tuy nhiên cũng có những điều thật đáng hy vọng đã được diễn ra tại hội Lim năm nay. Như cuộc thi tài năng hát để tuyển những diễn viên có giọng hát hay về nghệ thuật dân gian. Và một vài việc nữa ban tổ chức đã đặt ra nhằm mong điều tốt đẹp. Nhưng muốn là một việc. Làm được cái muốn ấy hay không lại là việc khác...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nghe Thạch Lam hát......

Trần Tuyết Lan.
......................
"Và ai bỗng cất lên tiếng hát". Có một câu thơ như vậy. Đúng là "bỗng"! bởi người nghe khi ấy như tình cờ được quà. Và người hát cũng như được cởi lòng. Cảm giác thật đẹp. Người hát cứ hát. Người nghe cứ nghe. Như giãi bày. Như tâm sự. Như sẻ chia. Cả hơn thế nữa! Mà ở đâu chứ? Trên sân cỏ - nơi chiều là sân bóng, đêm là sân nhạc. Chỉ một cây ghi ta thùng với một giọng hát êm, đằm, ấm, khoẻ, thêm một đám bạn đang tâm trạng ngồi quanh, thế đã thành cả một liveshow sinh viên đầy cảm hứng. Thật vô tư và hồn nhiên với hàng tràn những "Hạ trắng", "Tuổi đá buồn", "Diễm xưa", "Biển nhớ"... cứ thế kéo đến 3h đêm vẫn như là chưa đủ, là chưa thể dừng. Mà dừng sao được khi tiếng hát ấy càng về đêm càng lắng, càng sâu, càng vang, càng như vô tình quyến rũ lòng người!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nói tóm lại là... L.

Trần Tuyết Lan
.............................................. - Sau đây trưởng lão Lâm Thanh sẽ cho vài ý kiến quí báu. Xin vỗ tay! Vị chủ toạ lên tiếng. Gật đầu đáp lễ, Lâm Thanh vịn tay vào thành ghế đứng dậy. Nhìn quanh mấy gương mặt quen thuộc trong làng văn, làng báo, liếc qua đám người mẫu túm tụm rực rỡ như một bầy công, ông điệu đà đập đập tay vào chiếc mic, rồi cất giọng Huế, chầm chậm: - Tôi đã đọc cuốn sách. Không đọc từ đầu tới cuối. Mà đọc kỹ từng đoạn một. Tác giả là một người mẫu. Tuy nhiên, về văn chương, cô thật khó có thể làm mẫu cho ai! - Có tiếng cười. Lâm Thanh nhẹ nhàng: - Tôi có lý do để nói như vậy! Trước hết tôi khen ngợi cô đã dũng cảm dấn thân vào nghiệp viết, cái nghiệp truân chuyên, vất vả, đau đầu nhức óc, chẳng hợp chút nào với vẻ kiều diễm, xinh đẹp của cô. - Lâm Thanh khẽ nghiêng đầu về phía tác giả. Lác đác tiếng vỗ tay. Ông cao giọng. - Hơn nữa, tôi đặc biệt ấn tượng và nể trọng cái cách cô hành tiếng Việt. Ví như ở cái chữ L. Có thể nói đây là lần đầu tiên cái L. của người đàn bà Việt Nam được bày ra hiên ngang, ngạo nghễ trên văn đàn chính thống. Đã biết bao nhà văn như chúng tôi, từng ra nhiều tiểu thuyết, nhiều truyện ngắn, với bao cảnh sinh hoạt vợ chồng, tình nhân tình ngãi, chửi thề chửi bậy... chưa có ai dám đem 3 chữ cái trong từ L. ra xếp đầy đủ trên trang sách của mình. Mà cô, một người đàn bà Việt Nam, đã vượt qua sự dè dặt cố hữu ăn vào máu thịt, những người đàn bà dù có muốn chồng yêu cho một cái cũng nỏ dám mở mồm, chỉ biết nén lòng chờ đợi. Cô đã lên tiếng. Cô đã dám. Và cô đã thành công! Đó là một cái tát cho những người cầm bút hèn nhát. Biết rõ cái chữ L. nó hay cả về âm điệu, cả về ngữ nghĩa, vậy mà chỉ dám viết L chấm một cái là xong. Tất nhiên đọc lên ai cũng hiểu. Nhưng mà ai cũng chán. Tự người viết cũng chán vì đã không dám vượt qua những suy nghĩ thông

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

ĐIÊN

Thanh Thảo
...........................

" Qua hàm răng hung dữ
Nét cười hiền dịu sao
Dưới chân mây lộn nhào
Ta là kẻ bán trời
Mua niềm vui nhỏ giọt
Lây nụ cười thoáng chốc
Trăm ngàn độ lửa nung
Đập ra, rồi khắc tạc
Xếp lại, rồi vãi tung .. "

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

"Ngàn năm bửu vật đất Thăng Long"




Trần Tuyết Lan

.............................................



" Ngàn năm bửu vật đất Thăng Long " Năm 2013, ba món ăn tinh tuý của Hà Nội (trong số 12 món của cả nước) đã được Tổ chức kỷ lục châu Á công nhận là những món ăn đạt kỷ lục ẩm thực: phở, bún thang, bún chả - Những món ăn ở đâu cũng có nhưng chỉ với riêng ở Hà Nội mới ra được cái chất vị đặc trưng và sang quí ! Người ta ăn phở sáng, trưa, chiều, tối. Người Hà Nội sống kỹ, ăn tinh nên chọn phở để ăn không phải chỉ cho no bụng. Dù chẳng cứ những nơi thương hiệu lâu năm hay xông xênh hàng quán mà đơn giản bát phở đó phải sạch sẽ nóng nẩy và bắt mắt, quan trọng nhất là hợp với sở thích mỗi người mỗi mùa. Nhiều người còn có cái

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

CÁC TRƯỜNG PHÁI HỘI HỌA

Trần Tuyết Lan (st)
......................................................
1 . Trường phái Tân cổ điển
Cuối thế kỉ 18 đầu TK 19, hội họa chính thống ở châu Âu thường thích những gam màu đậm, sâu và những bóng đổ tối. Thiên nhiên hoặc lâu đài cổ thường được sử dụng chủ yếu làm nền cho chủ đề của bức tranh. Nó được thay đổi hoặc trang trí thêm để phù hợp nhất cho các buổi diễn kịch, có lẽ là một khoảng không của bầu trời bao la hay bão tố bị phân chia bởi những vệt sáng của mặt trời, cũng có thể là một khu vườn được tỉa gọn đẹp đẽ chăm chút nhưng chứa đựng những vết tích của sự huỷ hoại lịch sử...
Một số tác phẩm tiêu biểu

Jacques-Louis David (1744-1825)[​IMG]

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nàng...........của một thời.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nghệ sĩ Lê Liên: " Điêu khắc là đắp đất vào và cạo đất đi ".

Hình ảnh: Nghệ sĩ Lê Liên: " Điêu khắc là đắp đất vào và cạo đất đi ".

Khi tôi hỏi ông về quan điểm nghệ thuật, ông ngồi dọm lại theo một khối rất vững rồi nhấn nhả: " Chỉ là một trò chơi mang tính tâm linh". Và khi tôi hỏi tiếp, vậy ông là gì trong trò chơi ấy? Ông trả lời: "Tôi là một khoảng không thời gian, không đầu, không cuối". Trừu tượng quá lắm ! Nhưng đúng là người ta cũng không nên đặt điều ra cho nghệ thuật. Như lời ông nói thì cứ với tay ra nắn lấy khối cứng, khối mềm... rồi cho các khối liên kết với nhau. Thể nào rồi cũng sẽ ra một cái gì đó tựa như hoàn hảo và chứa đầy tư tưởng. Cái tư tưởng mà nhiều khi chỉ dừng tay nắn chuốt và sau khi ngắm nghía một hồi, ta mới thấy. Đôi khi còn do người khác phát hiện hộ. Mêng mông, huyền ảo thế đấy ! Mà say sưa nó, cả một kiếp người không thoả !...

Ông có vẻ rất tâm đắc với câu nói của Picatso: "Tôi vẽ cái tôi thấy không mang màu tìm kiếm". Dường như đó cũng là kim chỉ nam của ông trong thái độ với nghệ thuật. Hãy cứ trung thực với đời sống thực tại. Bởi nghệ thuật thực ra là tâm linh của nhân cách con người. Những mảng màu thời gian, hân hoan, hạnh phúc, ngọt ngào, cả nếm trải những buồn đau, mất mát... Tất cả, tất cả cứ thế dồn nén. Đến một lúc nào đó tư duy phát tiết. Và khi đó, người nghệ sĩ cần phải nhanh tay tóm lấy bằng một tình cảm rất thực để... ném vào tác phẩm, gọn gàng, sâu sắc ...

Người nghệ sĩ có khi như cỏ cây, đâu phải chỉ là những tùng, những bách. Ông thú vị với quan niệm này. Sự đỏng đảnh của nghệ thuật, nửa chơi nửa thực, nửa tỉnh nửa hư, nhiều khi cái tâm rơi vào sự bồng bềnh, trôi nổi. Chơi mà thực, thực mà chơi, cố nắm bắt mà không nắm được. Nghệ thuật phức tạp quá. Nhưng tận cùng của sự phức tạp lại là đơn giản. Những tác phẩm ông làm với tâm huyết đích thực, với tâm linh sâu sắc luôn thành công. Nghệ thuật ở nội tại. Những biến cố, xô đẩy ngoài xã hội, những dồn ép của không gian rộng lớn ... đã tạo nên một tâm trạng Lê Liên. Và nhà điêu khắc đã thể hiện tâm trạng đó ra tác phẩm bằng sự cảm nhận đích thực của đời sống, khi mềm mại, khi mãnh liệt...

Ngoài những tác phẩm đồ sộ về hình khối như tượng đài kỷ niệm các chiến sĩ Cách Mạng ở khu di tích Hoả Lò với nhiều khối người được khắc lõm vào đá, phần lớn tác phẩm của ông nhỏ nhoi và thiếu hụt. Tuy nhiên, trông chẳng hề hèn hạ, tủn mủn. Và tuy nhỏ bé, thiếu hụt về hình khối nhưng chúng lại đầy ắp tâm linh trong các ý tưởng. Nhìn tượng của ông, không hiểu sao tôi chợt nghĩ tới hai từ "thân phận". Những số phận con người thật nhỏ nhoi và mơ hồ biết bao. Chẳng biết sắp tới sẽ là đắng cay hay hạnh phúc ? ... Những thân phận như côi cút ấy cùng tìm về cõi tâm linh, gửi gắm những ý tưởng, niềm tin tốt đẹp về một miền thiêng liêng cao vời vợi... Và sự sáng tạo tuyệt vời về những khát khao chân thành đó luôn ẩn mình sau một lớp vỏ thật khiêm nhường, trong cái bóng liêu xiêu, nhoà nhạt dưới đêm trăng bên đình làng Võng Thị. Nơi ông đang và sẽ cho ra đời rất nhiều những khối, những hình, những buồn, vui, day dứt... cả một kiếp người !!!


Khi tôi hỏi ông về quan điểm nghệ thuật, ông ngồi dọm lại theo một khối rất vững rồi nhấn nhả: " Chỉ là một trò chơi mang tính tâm linh". Và khi tôi hỏi tiếp, vậy ông là gì trong trò chơi ấy? Ông trả lời: "Tôi là một khoảng không thời gian, không đầu, không cuối". Trừu tượng quá lắm ! Nhưng đúng là người ta cũng không nên đặt điều ra cho nghệ thuật. Như lời ông nói thì cứ với tay ra nắn lấy khối cứng, khối mềm... rồi cho các khối liên kết với nhau. Thể

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Người "uống Giời" trước khi hát !

Trần Tuyết Lan
...........................................

"Uống Giời"ở đây là uống rượu. Và người thích gọi Giời là rượu cũng như phải có Giời mới hát được chính là bà Hà Thị Cầu, nghệ nhân xẩm nổi tiếng Việt Nam. Thực ra, với bà Cầu, chẳng cứ là rượu mới được gọi là Giời. Tất cả những gì quanh bà như bát cơm để ăn, cái giường để ngủ... đều được bà coi là Giời tất.
Bà Hà Thị Cầu tên thật Hà Thị Năm (tên Cầu là tên con trai cả của bà ). Lúc nhỏ, bà thường được bố mẹ bỏ vào thúng gánh đi theo. Lên 10 tuổi bà đã bắt đầu kiếm được tiền thiên hạ; 11 tuổi, ông bố bà, người chuyên đánh đàn bầu mất. Hai mẹ con dắt díu nhau từ quê Ý Yên, Nam Định ra Ninh Bình hát xẩm. Nghe đồn có cô bé 12 tuổi hát hay, ông Mậu là trùm xẩm ở huyện Yên Mô để ý liền. Rồi dần dần, những "Lý giao duyên", "Lý hành vân"... qua tiếng nhị của ông đã khiến bà phải lòng. Mà ông còn chơi được đủ cả trống, bầu, sáo, nhị. " Ông ấy phải cái mặt rỗ, mắt loà - di chứng đậu mùa. Dưng mà tôi cũng chả xinh. Mắt có ve". Bà bộc bạch thế. Hồi về ở với ông, bà tròn 16 tuổi, ông 49. "Thôi thì tham giàu lấy chú biện tuần. Tuy rằng bóng bảy nợ tràn cung trăng. Thà rằng lấy chú xẩm xoan. Nợ nần chẳng có hát tràn cung mây"...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

"Giai phố cổ" có hấp dẫn?

Trần Tuyết Lan
.....................................................


Quá hấp dẫn! Vẻ kiêu bạc của những gã trai phố cổ quả có một sức hút ! Ngày ngày họ " thong thả ăn, tinh tế mặc, chầm chậm sống" và làm nên một cái duyên, một cái sang riêng khó trộn lẫn!
Cuốn tản văn mới tái bản lần hai của Nguyễn Việt Hà mang cái tên rất ngộ : "Con giai phố cổ" làm bạn đọc cầm sách lên đã thấy tò mò, cuốn hút, chả hiểu giai phố cổ trong mắt gã nhà văn đích thực giai phố cổ này nó thế nào?
 - Người ta thích viết những gì gần nhất với mình. Tôi lớn lên ở phố Nhà Chung, phố toàn tòng, toàn người theo đạo. Những người Hà Nội cũ ở phố tôi chủ yếu đã chuyển đi sống nơi khác. Những người có tiền ở nơi khác chuyển về. Họ đến đây và bắt đầu suy nghĩ : à mình là người phố cổ. Vậy sẽ sống thế nào để ra người phố cổ. Suy nghĩ đó rất hướng thiện nhưng thực ra để theo được những cái hay đã đúc kết từ nhiều đời là một điều quá khó! Cứ tự nhiên thì quí nhưng nếu có sự khiên cưỡng đã mất hay rồi. Thôi thì thấy hay họ cứ học nhưng học được đến đâu cũng còn tuỳ! Tôi thì nghĩ bây giờ chẳng có người Hà Nội, chỉ có những người sống ở Hà Nội!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

THỜI CỦA MỖI NGƯỜI

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

VY MIU


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Vitas - Opera N2


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Xẩm huê tình (lả lơi) - NSƯT Hà Thị Cầu


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Pink Floyd - Shine On You Crazy Diamond


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

TINH THẦN DÂN TỘC


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

"TÔI TRƯỚC HẾT LÀ MỘT NGƯỜI YÊU NƯỚC!"


Nguyễn Thiện Đạo - nhà soạn nhạc tài năng đầy bản lĩnh đã khéo léo kết hợp những ưu thế vượt trội của hai nền văn hoá Đông - Tây viết nên những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng. Một con người đầy đam mê và rất biết dùng cái tài, cái tâm, cái tầm của mình để hướng tới thành công! Tôi gặp ông để nghe những câu chuyện mới, những câu chuyện về âm nhạc... Ngay trong đêm đầu tiên kỷ niệm 40 năm quan hệ Ngoại giao Việt Nam - Nhật Bản tại thành phố Yokohama (21/9/2013), bản Concerto Vivo - bản anh hùng ca lần đầu tiên ra mắt thế giới đã ấn tượng vang lên từng mảng âm thanh hào hùng, tha thiết. Nghệ sĩ piano, Kodama Momo (người vào học tại Nhạc viện Paris từ khi 12 tuổi, làm giám khảo nhiều cuộc thi piano quốc tế tại Paris) đã trình diễn solo xuất sắc bản concerto mới nhất này của nhà soạn nhạc Nguyễn Thiện Đạo. Và trong suốt các đêm diễn tại 7 thành phố của Nhật Bản, Concerto Vivo luôn nhận được sự cổ vũ hoan hỷ, nồng nhiệt từ phía khán giả.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

KHÔNG ĐỀ

Thơ: Trần Tuyết Lan
................
Em đúng thực con thú của đời tôi
Tàn phá tan hoang khắp nẻo bến bờ
Con thú cuốn tha cả bầy cảm xúc
Dạt vào đây dồn dập mối tình si

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

PHẢI CÓ LÒNG TỰ HÀO DÂN TỘC!


Cuối năm 2006, tôi cùng nhà thơ Mai Nam Thắng của báo Quân đội Nhân dân tới nhà nữ chính khách Việt Nam nổi tiếng: bà Tôn Nữ Thị Ninh, khi đó còn giữ cương vị Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội. Bà Ninh tiếp hai anh em chúng tôi rất tận tình, chiêu đãi món sữa đậu nành do chính tay bà chế biến.  Sau đó là những câu chuyện rất bổ ích. Tôi xin ghi lại đây:

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

DÙ THẾ NÀO, TÔI VẪN VIẾT.......


Có một hiện tượng văn học nổi lên sau chiến tranh. Đó là sự xuất hiện của một loạt cây bút nữ: Phan Thị Vàng Anh. Y Ban. Võ Thị Hảo... và Võ Thị Xuân Hà. Với Võ Thị Xuân Hà, tôi biết người trước, sau mới đến văn. Tôi ấn tượng ngay với truyện ngắn "lúa hát" của chị. Rồi đến "Đàn sẻ ri bay ngang trời","cây bồ kết nở hoa"... Tôi thích những người đàn bà mang các tính cách khác nhau ấy, và lạ là giọng văn của chị khắc hoạ hình ảnh từng người cũng khác nhau. Dường như trong mỗi tác phẩm, chị đều kỳ công tìm được một giọng điệu riêng, một cách tiếp cận riêng cho thật phù hợp với cốt truyện và tâm lý nhân vật. Là con gái một gia đình có bố mẹ tập kết, cuộc sống của chị sớm lênh đênh, vất vả. Có lẽ vì thế, những câu

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS